Thứ Hai, 13 tháng 2, 2012

Mừng sinh nhật em


Mừng sinh nhật em

Mừng sinh nhật em, người tôi đã yêu, đang yêu, và sẽ yêu.
12/02/2012 - Mừng em ngày tròn 25 tuổi. Mong với tuổi mới, mọi điều an yên, tốt đẹp sẽ đến với em. Mong em sẽ xóa sạch đi những buồn phiền, u uất để bước sang tuổi mới với trọn vẹn niềm vui. Mong tuổi mới, em sẽ có được nhiều thật nhiều những may mắn, luôn thành công trong công việc của mình, và vững vàng, để không bao giờ vấp ngã bởi những chông chênh trong cuộc sống. Và hơn tất cả, anh chỉ mong: yêu thương sẽ mãi sưởi ấm lòng em.
---o0o---
Ngày 07/10/2011 - sinh nhật anh. Anh cảm ơn trời vì đã một lần cho anh cái sinh nhật ý nghĩa, vì là lần tiên anh nhận được một món quà mà anh tin rằng không có món quà nào có thể làm anh hạnh phúc hơn. Và, đó chính là em. Cảm ơn em đã xuất hiện, để anh cảm nhận được những yêu thương, hạnh phúc từ một trái tim dành cho một trái tim.
Anh nhớ, anh xém bị giật mất đồ vào một tối mưa khi về nhà, đầu phải đi khâu 1 mũi. Em là người gọi điện quan tâm anh nhất sau khi vừa nghe anh báo tin. Hì. Ấm lòng đến lạ!!! Đớn đau như bị xóa nhòa khi biết ai đó đang quan tâm mình như vậy!
Ngày 15/10/2011 - em về quê anh. Anh thỏ thẽ: Nếu anh hỏi: "Em có đồng ý làm người yêu anh không?", em không nói, chỉ gật đầu. Lời nói được thay bằng một cử chỉ - đủ để một hạnh phúc dâng trào trong tim một con người.
Ngày 24/12/2011 - suốt 20 năm, có lẽ đấy là mùa Giáng Sinh đầu tiên anh không phải một mình. Anh thật sự rất rất hạnh phúc, em biết không? Bao cảm xúc của anh như vỡ òa khi có em bên cạnh. Thật sự, trong anh luôn thiếu hụt một khoảng trống tình cảm rất lớn, và em đã lấp đi cái khoảng trống đó trong anh. Anh cảm ơn vì có em, vì những gì em mang đến - những thương yêu, đủ để anh thỏa lòng với cuộc sống của mình.
Anh muốn yêu, yêu em thật lâu, yêu em thật nhiều, yêu thật đậm sâu...
---o0o---
Nhưng...
29 Tết. Em nói với anh tháng 6 em sẽ làm đám hỏi. Bàng hoàng. Chếnh choáng lòng anh. Anh như muốn chết lặng với từng câu, từng chữ em nói.
Vậy là... anh và em, sẽ chẳng thể thành đôi. Nói như ông bà ta vẫn hay nói: Chúng ta có duyên, nhưng không hề có phận. Em và anh - chỉ vô tình đi lướt qua nhau?
Anh vẫn yêu em, dù hoàn cảnh có đổi thay. Tình cảm anh dành cho em - vẫn như vậy, vẫn như một ngọn lửa - le lói, âm thầm cháy trong đêm. Nhưng... dường như em không muốn nó tiếp tục được duy trì. Em muốn dập tắt nó, muốn dìm nó vào tận sâu trong miền ký ức xa xôi.
Anh biết, em cũng rất buồn vì không thể làm theo ý mình, mà phải chịu sự sắp xếp của ba mẹ. Nhưng, em có cần vì đó mà muốn đẩy anh sang một lối rẽ khác vậy không?
Không một tin nhắn. Lơ lãng trên Yahoo! Messenger. Em đã thôi những quan tâm anh như ngày trước. Bất chợt, trống vắng vô cùng.
Thật sự, anh muốn trách, trách em thật nhiều. Trách em sao quá vô tình, sao quá nhẫn tâm. Có bao giờ em nghĩ cho những cảm xúc của anh? Có bao giờ em thử đặt mình vào vị trí của anh, nhìn từ góc nhìn của anh, suy nghĩ như những gì anh nghĩ, để cảm nhận rõ những đau đớn anh phải dằn vặt từng đêm? Nhưng... dù có trách em, anh cũng không nói ra, cũng phải cố mà dìm chúng vào lòng mình, đơn giản, vì anh luôn nghĩ cho em. Anh không muốn làm em phải buồn - vì anh. Anh luôn phải câm lặng với những gì mình nghĩ, phải nén từng cảm xúc để rồi nấc khóc từng đêm. Không một ai có thể cảm nhận được những gì anh đang trãi qua. Không một ai có thể để anh chia sẻ. Anh ôm trọn chúng vào lòng mình. Anh chỉ có thể xả chúng ra bằng nước mắt - cách duy nhất để anh làm vơi nhẹ lòng mình...
Nếu em đã không muốn anh tiếp tục sánh bước cùng em, thì thôi, anh chỉ xin bước lùi về sau em một khoảng. Để rồi, anh sẽ trở thành người bước tiếp sau em, dõi theo từng bước em đi. Em đã tước đi ở anh cái quyền mong muốn là "bạn" của em, thì lần này, em không được cướp đi ở anh cái quyền là người bước phía sau em.
Nếu thật sự yêu nhau, thì dù có như thế nào, mình sẽ luôn nghĩ, dành mọi điều tốt đẹp nhất cho người mình yêu. Anh luôn muốn em hạnh phúc - với những gì em đã lựa chọn!
Em vẫn còn mãi 1 ví trị trong tim anh. Em để ý hay không, là tùy ở em.
Ngày 23/12/2011 - anh đeo chiếc nhẫn vào ngón tay áp út.
Ngày 11/02/2012 - anh tháo nó ra khỏi tay mình.
Anh sẽ đeo nó ở 1 nơi khác. Và luôn nhớ - nó là món quà em đã từng tặng anh.
Em - người anh mãi yêu thương nhất.
---o0o---
Chúc em sinh nhật vui vẻ!!!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét